trang chủ | Giới thiệu | album | Liên hệ
nguyen the nhan

Nguyễn Thế Nhân

Địa chỉ thường trú : Quận Gò Vấp – HCMC – Vietnam
Nghề nghiệp : Họa sĩ
Cellphone : 0903909623
Nghệ sỹ tranh cát động Việt Nam

Ablum ảnh

Sự im lặng muộn màng

16-06-2015 18:48:42 | Xem 1.977

Mẹ nó mất sớm, từ khi nó vừa mới lọt lòng. Nó sống với ba, trong căn nhà cũ kĩ, mục nát mà mỗi khi mưa xuống nó hay bảo ông rằng: “Hôm nay lại được tắm vòi sen ba nhỉ”.

Ông tự nhủ với lòng nếu ông đã không có khả năng lo cho nó được như con người ta, thì ít nhất nó phải có một tình yêu trọn vẹn. Ông thương nó, dành tất cả tình yêu cho nó như một sự bù đắp khi nó không có tình mẹ. Chính vì vậy, nó trở nên ương ngạnh, quậy phá.
Hôm nay, lúc ra về, đang đùa giỡn với bạn bè bất giác nó nhìn thấy ông. Gương mặt hốc hác, cái áo nâu ướt nhẹp mồ hôi, quần kaki cũ sờn, rách đôi chỗ, chiếc xích lô cũ mỗi khi đạp kêu cót két. Ông gọi nó, nó lờ đi, như không nghe thấy. Phải nhờ tới bạn bè kêu, nó mới chịu nhìn ông, bước ra xe với tốc độ chóng mặt, nó giục ông về nhanh. Sợ, nó sợ bạn bè biết ba nó là ông, sợ cái hoàn cảnh sống cực khổ của gia đình nó hiện lên qua ông. 
Ngày qua ngày, cha con gặp nhau mà như người lạ. Ít nói ít cười điTrong khi ông cố làm cho cái khoảng cách giữa ông và nó càng gần nhau hơn thì nó lại muốn “nối xa” cái khoảng cách ấy hơn. Ông buồn lắm. 
Cả hai chỉ có những câu nói thông thường để xóa đi không khí im lặng thôi. Mai là ngày nó đi TP.HCM thi ĐH, ông muốn cho nó một ít tiền bên mình. Nhưng, trong túi ông không có lấy một đồng. Kiếm tiền. Đó là suy nghĩ duy nhất của ông lúc này. Còn về phía nó, trước lúc đi, nó muốn nói gì đó ông. Cảm ơn ông, vì chí ít dù sao cũng nhờ ông nó mới có ngày hôm nay. Nhưng tối rồi vẫn chưa thấy ông về, “chắc lại rượu rồi” nó nghĩ vậy, thôi ngồi đợi chút vậy.
4 giờ 30 sáng, nó giật mình, còn một tiếng nữa là đi rồi. Nó sửa soạn quần áo, không thấy ông, nó nhìn khắp nhà. Vẫn không thấy. Phải ra cho kịp, từ nhà lội ra đường cái cũng mất nửa tiếng, còn phần ông thì về nói sau cũng được.
Ông về nhà, không thấy nó đâu, tìm khắp nhà, không thấy cái ba lô của nó, chắc là nó đi rồi. Ông chạy theo. Trời chợt đổ mưa to. Cầm chặt bốn trăm hai mươi ngàn trong tay, ông sợ nó đi chạy mất. Đó là số tiền mà suốt đêm qua ông cô lắm mới kiếm được.
Vài con ếch. Vẫn chưa đủ, thế này thì ít lắm. Đang mò mẫm chẳng may ông gặp ngay rắn hổ mang. Nếu bắt được may ra ông đủ tiền. Nhưng, chỉ ngặt nỗi nếu bị cắn một phát thì có lẽ cả cơ hội gặp thằng con trai ông cũng không có được chứ đừng nói đến có tiền cho nó. “Xin ông trời, cho con bắt được nó, chỉ cần bắt được con của con sẽ có tiền lên TP. Chỉ cần nó đậu ĐH có bắt con trả lại mạng cho con rắn này cũng được”.
Ngồi trên ghế, nó nghe âm thanh gì đó. Ngoái cổ ra cửa sổ. Ba nó đang chạy theo, ông gào lên kêu tên nó: “Dũng! Dũng ơi!”
Chạy gần tới cửa sổ ông đưa tiền cho nó, khổ nổi xe cũng đang chạy. Nó không nhoài người ra được. Mất đà, ông chực ngã quỵ. Nó ở đó. Thấy tất cả.
-Ba!
Chiếc xe dừng lại, thằng con trai ông hết mực yêu thương bước xuống. Từng bước chân là từng giọt nước mắt nó rơi xuống. -Ba! Nó ôm chầm lấy ông mà khóc. Nó muốn ông biết tất cả tình cảm mà nó đã nén sâu trong lòng bấy lâu nay.
Ngày nó đậu vào ĐH, nó vui lắm, mừng không sao tả xiết được. Nó gọi ngay về cho ông, nó muốn ông là người đầu tiên biết tin này, như là sự đền đáp cho khoảng thời gian mười tám năm cực nhọc nuôi nó.
Biết được, ba nó đã khóc trong điện thoại, kể từ lúc mẹ nó mất, đây là lần đầu tiên ông biết cườiNó bảo ông ngày mai nó sẽ bắt xe về ngay, nó có rất nhiều chuyện muốn nói với ông. Tình cảm cha con chôn giấu biết bao lâu còn gì. Còn về phía ông, như mở cờ trong bụng, ông đi khoe khắp xóm làng, nói như chưa từng được nói về thằng con trai ông. Ông muốn làm vài món để khi nó trở về mà ăn mừng cùng nó. Nhưng ngặt nỗi, ông đã đưa hết tiền cho nó hôm nó đi TP rồi còn đâu. Kiếm tiền. Đó là suy nghĩ của ông lúc này.
10 giờ đêm, ông lật đật xách cái giỏ ra đồng…
Vừa về đến nó đã oang oang ngoài ngõ: -Ba ơi, con về rồi đây. Ba ơi! Chợt, nó khựng lại. “Sao hôm nay nhà mình đông người thế nhỉ?”. Đang suy nghĩ miên man, nó thấy ông hàng xóm cạnh nhà nó, là người bạn chí cốt của ba nó:
– Có…có chuyện gì vậy bác? Nó ngập ngừng hỏi.
– Ba mày bị rắn cắn. Chết rồi!…..
Chúng ta không biết trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nên hãy yêu thương cha mẹ ngay khi cha mẹ vẫn còn bên ta, đừng chờ đợi đến ngày họ đi xa thì tiếng yêu thương cũng chẳng còn ý nghĩa gì.