trang chủ | Giới thiệu | album | Liên hệ
nguyen the nhan

Nguyễn Thế Nhân

Địa chỉ thường trú : Quận Gò Vấp – HCMC – Vietnam
Nghề nghiệp : Họa sĩ
Cellphone : 0903909623
Nghệ sỹ tranh cát động Việt Nam

Ablum ảnh

Tranh cát động Hũ dưa cải muối

30-06-2016 18:07:16 | Xem 994

Niềm vui của cuộc sống đôi khi chỉ xuất phát từ những điều giản dị, dù là việc nhỏ nhưng nếu biết đặt trái tim và trách nhiệm của mình vào đó thì nhất định sẽ nhận được những món quà quý giá từ cuộc sống...

Ngoại Nó bán dưa muối, hôm nào rảnh Nó đều chạy sang phụ Ngoại, riết rồi Nó cũng quen cái mùi dưa muối của Ngoại, hôm nào không có, ăn cơm cũng không thấy ngon.Ngoại tự hào lắm với cái nghề bán dưa cải muối của mình: “Nhờ cái gánh dưa này Ngoại đã nuôi Má bây nên người đó nghen”!
Dưa cải của Ngoại làm rất ngon và Ngoại luôn đặt chất lượng và chữ tín của mình trong từng mẻ dưa cải giao cho khách, có hôm Ngoại mệt lắm mà vì đã nhận lời giao cho khách đúng hẹn nên nhất định không chịu nghỉ bán. Trong số khách hàng của Ngoại có một vị khách hàng vô cùng đặc biệt. Đó là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, không ngày nào là không thấy chị đến lấy dưa. Một buổi tối, khi Nó đang phụ Ngoại dọn hàng thì thấy chị chạy đến gọi cửa, dáng vẻ vội vàng: 
- Bà ơi! Còn bao nhiêu dưa bà cứ bán cho cháu nhé!
- Hôm nay dưa còn sót lại không ngon đâu cô ạ!
- Bà cứ bán hết cho cháu, không sao đâu!
Ngoại tần ngần một lúc nhưng chị ấy hối quá nên Ngoại cũng vào nhà lấy hết phần dưa còn lại đưa cho chị.
- Còn một ít ở cái hũ này, cô lấy luôn phải ko! 
Chị cầm cái hũ dưa muối và vội vàng quay đi. Cũng từ đó Ngoại không còn thấy chị quay lại nữa. Nó thấy Ngoại buồn hẳn, mỗi lần nhắc đến ngoại lại thở dài:
- Chắc Cô ấy giận Ngoại vì biết dưa không ngon mà vẫn đem bán! Trong khi ngày nào cô ấy cũng mua ủng hộ Ngoại!
- Không phải đâu Ngoại, chắc chị ấy có lý do gì đó thôi.
- Dù lý do gì thì Ngoại cũng đã làm mất lòng tin của khách hàng, trong cuộc sống chỉ cần một lần ta làm mất uy tín thì cũng là điều đáng trách rồi con ạ!

Từ đó, dưa không bán hết Ngoại thà bỏ đi chứ nhất định không bán dưa cũ cho khách. Mỗi ngày món dưa của Ngoại một ngon hơn và Ngoại mong có một ngày vị khách ấy quay trở lạị.
Thời gian trôi qua, buổi sáng ấy Ngoại đang lúi húi trước những hũ cải muối thì một vị khách bước đến và cúi chào. 
- Bà còn nhớ cháu chứ ạ?
Ngoại ngẩng lên nhìn và nhận ra vị khách hàng đặc biệt năm xưa. Chị bây giờ đã khác quá!
- Trời ơi, tôi tưởng cô không bao giờ ghé lại cửa hàng của tôi nữa!
Khi Ngoại hỏi về câu chuyện năm xưa, lý do tại sao đến giờ chị mới quay trở lại. Chị kể:
- Nhà cháu là người gốc Bắc nên rất thích ăn dưa cải muối, lúc đó hoàn cảnh khó khăn nên bữa cơm có dưa cải với gia đình đã là một niềm hạnh phúc, mà mẹ cháu lại chỉ thích ăn dưa do bà muối, đó là lí do ngày nào cháu cũng mua ghé qua mua về cho mẹ. Rồi may mắn thay cả gia đình lại được bảo lãnh sang nước ngoài. Bữa cơm cuối cùng ở Việt Nam không thể thiếu được món dưa cải của bà, và đó là bữa cơm ngon nhất cả nhà cháu được ăn cùng nhau trước khi rời Việt Nam” 
Nghe xong bà thở phảo: 
- Vậy mà tôi cứ tưởng dưa của tôi hôm ấy bị hỏng nên cô chê, cô không thèm quay lại mua nữa.
Chị lấy trong tờ giấy báo ra một cái hũ và nói: 
- Mẹ cháu cứ nhớ mãi món dưa của bà, đây là cái hũ năm xưa bà đã gói dưa cải về cho cháu, bà còn nhớ không? 
- Cô…cô vẫn còn giữ ư?
- Vâng ạ! Cháu có mang theo một cái hũ dưa thật to nữa để bà bán cho cháu mang về đây này!
Bà nhận cái hũ từ tay chị, đôi mắt rưng rưng xúc động, bà không thể tin rằng món dưa cải muối bình dân của bà lại có người trân trọng đến thế. Đó là những niềm vui rất đỗi giản đơn mà không phải ai cũng có được trong cuộc đời.

Niềm vui của cuộc sống đôi khi chỉ xuất phát từ những điều giản dị, dù là việc nhỏ nhưng nếu biết đặt trái tim và trách nhiệm của mình vào đó thì nhất định sẽ nhận được những món quà quý giá từ cuộc sống.